Trở lại khu trung tâm nghĩa trang, ngồi dưới bóng mát của cây bồ đề hơn 30 tuổi, chúng tôi kể cho nhau nghe cái kỳ bí, linh thiêng của nghĩa trang liệt sỹ Trường Sơn. Cây bồ đề là loại cây thiêng, thường chỉ có ở nơi chùa chiền đất phật, thế mà ở nơi đây, tại nghĩa trang liệt sỹ Trường Sơn, cây bồ đề không ai trồng tự nhiên xuất hiện và phát triển rất nhanh, tán lá xum xuê toả bóng mát chở che cho du khách thăm viếng nghĩa trang liệt sỹ. Cách cây bồ đề không xa, trên một quả đồi có một cái hồ nhỏ, nước mát trong xanh, nước trong hồ phần lớn là nước ngầm từ trong lòng đất. Chính mạch nước âm thầm từ lòng đất đã góp phần tưới mát, làm xanh lại những cây rừng cho nghĩa trang thêm phần râm mát. Rồi chuyện kể của những người quản trang đêm đêm đi tuần tra vẫn thường nghe linh hồn các liệt sỹ thầm thì tâm sự; chuyện những liệt sỹ trẻ về báo mộng cho mẹ, cho em biết nơi an táng của mình để gia đình đến thăm viếng, nhưng khi gia đình xin được chuyển hài cốt về quê thì lại xin được ở lại nghĩa trang vui cùng đồng đội. Những chuyện kể trên có thể tồn tại trong thực tế, có thể chỉ xuất hiện và tồn tại trong trí tưởng tượng của các thân nhân liệt sỹ, nhưng tất cả đều là sự thật... sự thật về sự linh thiêng của của nghĩa trang liệt sỹ Trường Sơn, sự thật về mối quan hệ gắn bó giữa người thân với người thân, giữa đồng đội với đồng đội, giữa người còn sống và người đã mất.
Rời nghĩa trang Trường Sơn chúng tôi tiếp tục đi thăm viếng nghĩa trang liệt sỹ Đường 9. Hàng chục ngàn ngôi mộ liệt sỹ xếp hàng lối thẳng tắp, trang nghiêm trật tự như một đoàn quân trước giờ ra trận. Có những ngôi mộ có ghi danh tên tuổi, quê quán rõ ràng, có những ngôi chưa xác định rõ danh tính; bên cạnh những ngôi mộ cá nhân còn có những ngôi mộ tập thể - ngôi nhà chung của cả một đơn vị đã chiến đấu, hy sinh trong cùng một thời gian, địa điểm. Không một tấm hình, không một dòng địa chỉ, các anh đã hy sinh và biến thành mây trắng, trời xanh, thành độc lập, thống nhất, tự do cho dân tộc. Chiến công và sự hy sinh oanh liệt của các anh vô cùng vĩ đại, nó hiển hiện sừng sững như tượng đá hoa cương trong nghĩa trang, thành tượng đài trong tâm hồn và trái tim của các thế hệ chúng tôi hôm nay.
Tại lễ dâng hương các liệt sỹ trong thành cổ Quảng Trị, cả đoàn lặng im, xúc động khi được nghe giới thiệu về 81 ngày đêm dũng cảm chiến đấu, hy sinh của các chiến sỹ bảo vệ Thành cổ mùa hè đỏ lửa năm 1972. Cuộc đọ sức quyết liệt giữa ta và địch, giữa chính và tà... hàng trăm ngàn tấn bom đạn đã trút xuống nơi đây, hàng chục ngàn chiến sỹ ta đã chiến đấu hy sinh dũng cảm bảo vệ Thành cổ. Chúng tôi đứng đây, trong cái êm ả của những ngày hoà bình, trong cái mát mẻ, dịu êm của cỏ non và màu xanh Quảng Trị mà vẫn như nghe đâu đó tiếng bom gào, đạn nổ, vẫn nghe vang động tiếng hét xung trận chiến thắng quân thù. Ngày hôm nay, cuộc chiến đã lùi xa, vết thương đã lành da, thắm thịt, thế nhưng tất cả những mất mát, hy sinh của các liệt sỹ, của những người đã đi qua cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại vẫn còn đó, vẫn khắc sâu trong tâm khảm của tất cả chúng tôi, nhắc nhở mỗi chúng tôi, những cán bộ, chiến sỹ Học viện Cảnh sát nhân dân hãy sống và làm việc tốt hơn để xây dựng và bảo vệ tốt nhất những thành quả thiêng liêng mà các thế hệ cha anh để lại. “Cỏ xanh non tơ xin chớ vô tình với người hy sinh cho mảnh đất quê mình...” - lời bài hát cứ vang mãi trong tôi suốt cuộc hành trình, trong suốt cả cuộc đời.
Tới tham quan địa đạo Vịnh Mốc, mặc dù địa đạo chật hẹp, quanh co, thiếu dưỡng khí... thế nhưng ai cũng hăm hở, cố gắng đi vào mọi ngõ ngách địa đạo để được tận mắt chứng kiến nơi ăn, ở, sinh hoạt của của đồng bào và chiến sỹ ta trong thời chiến, qua đó chúng tôi hiểu thêm tại sao đồng bào và chiến sỹ ta lại có thể bám trụ kiên cường nơi mưa bom bão đạn để kịp thời chi viện cho sự nghiệp chiến đấu giải phóng Miền Nam, thống nhất đất nước. Rời địa đạo Vịnh Mốc, đoàn cán bộ, giáo viên Học viện Cảnh sát nhân dân còn tới thực tế, tham quan và chụp hình lưu niệm tại nhiều địa danh lịch sử khác như sông Bến Hải, cầu Hiền Lương - sông Bến Hải nước mát xanh trong, không còn cảnh bên bồi bên lở, cầu Hiền Lương người, xe qua lại tấp nập chẳng còn bên nhớ, bên mong.
Chuyến tham quan, thực hành chính trị xã hội của đoàn cán bộ, giáo viên Học viện Cảnh sát nhân dân cùng thân nhân đã thành công tốt đẹp và để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim của tất cả mọi người. Chia tay Quảng Trị với các địa danh bất tử; chia tay các liệt sỹ Trường Sơn, Đường 9, Thành cổ Quảng Trị... lòng tôi bỗng dạt dào cảm xúc, tự hào và biết ơn sâu sắc các thế hệ cha anh. Cảm ơn Học viện Cảnh sát nhân dân đã cho tôi được tham dự chuyến đi đầy ý nghĩa - chuyến đi thắp sáng lửa trái tim.